Tôi bỏ người vợ lôi thôi, hay than vãn để cưới cô tình nhân xinh đẹp, đáng yêu; nhưng ai ngờ sau khi sinh con, cô ấy còn nhếch nhác, cáu kỉnh hơn cả vợ cũ, lắm mồm.
Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi chỉ kéo dài 3 năm. Vợ cũ của tôi vốn là người tốt tính, chăm chỉ, luôn chu toàn mọi việc, hình thức cũng khá xinh. Tuy nhiên sau khi sinh con, cô ấy ngày càng trở nên khó chịu, tính tình bẳn gắt, lại hay kêu ca, than phiền.
Hễ thấy mặt chồng là vợ tôi chỉ trích, trách móc tôi không coi trọng gia đình, không hỗ trợ vợ chăm sóc con nhỏ, ngày nào cũng những mẫu câu quen thuộc kiểu "anh có biết tôi vất vả đến thế nào không"; "anh tưởng vừa đi làm vừa chăm sóc con cái, làm việc nhà, đối nội đối ngoại là dễ dàng lắm à"...
Tôi biết vợ chăm con nhỏ vất vả, nhưng ai mà chẳng phải trải qua giai đoạn đó, cứ kêu ca thì được gì. Lúc đầu tôi cũng cố gắng xoa dịu vợ, nhưng lâu dần cứ nghe mãi đâm chán, không buồn đáp lời. Tôi đi làm kiếm tiền, gặp gỡ xã giao cũng căng thẳng, áp lực vô cùng.
Không chỉ xấu tính, vợ tôi còn sa sút nghiêm trọng về ngoại hình, chưa đầy 30 tuổi mà trông như phụ nữ trung niên, không chỉ thân hình sổ ra do không kiểm soát ăn uống và tập luyện mà ăn mặc cũng lôi thôi lếch thếch, tóc tai buộc túm một cách tùy tiện. Da dẻ đã xuống cấp, mặt mũi nhợt nhạt mà cô ấy cũng không thèm bôi tí phấn, đánh tí son cho tươi tắn khi ra ngoài. Đó là chưa kể đầu tóc có khi vài hôm chưa gội, người đầy mùi mồ hôi và khói bếp.
Tôi không hiểu sao vợ tôi làm mẹ lại chật vật như vậy, thời hiện đại có rất nhiều thứ hỗ trợ giúp giải phóng cho phụ nữ, nhiều cô nhiều chị ở công ty tôi cũng nuôi con nhỏ nhưng vẫn xinh đẹp, gọn gàng, mặt mũi tươi tỉnh. Nhìn họ rồi nghĩ đến vợ, tôi cảm thấy ngấm ngầm thất vọng.
Vì thế nên khi gặp Linh, cô gái xinh đẹp luôn toả ra hào quang rực rỡ, tôi lập tức bị cuốn hút. Sau một năm rơi vào lưới tình, tôi ly hôn để bắt đầu một cuộc sống mới. Đây là quyết định không hề dễ dàng vì bỏ vợ cưới người tình đồng nghĩa với việc chấp nhận cái tiếng bạc tình, lại mất quyền nuôi con nhỏ. Tuy nhiên cuối cùng tôi quyết tâm đi theo tiếng gọi của trái tim vì không muốn mình sẽ phải nuối tiếc cả đời và kéo dài cuộc sống nhàm chán bên người vợ đã không còn chút sức hút nào.
Tôi nhanh chóng làm đám cưới với Linh và bước vào cuộc sống mới ngập tràn sắc màu hạnh phúc. Cô ấy như ngọn gió mới thổi vào cuộc đời tôi, khơi lên niềm hứng khởi và say mê. Linh luôn biết cách giữ bản thân xinh đẹp, ăn mặc đúng mốt, mái tóc sửa sang, tạo kiểu tỉ mỉ; cả cơ thể cô ấy và căn nhà lúc nào cũng toả ra mùi hương dễ chịu.
Tôi cảm thấy mình đã chọn được đúng người để đồng hành suốt đời, cái giá phải trả khi ly hôn quả là không đắt. Niềm hạnh phúc càng vẹn tròn hơn khi con chúng tôi chào đời.
Thế nhưng, em bé càng lớn thì tôi càng cảm thấy mình như quay trở lại những nỗi ức chế, chán chường trước đây. Nhà cửa lại lộn xộn, rác có khi bốc mùi cũng chưa đổ, vợ thì nhăn nhó kêu ca. Tôi hoảng hồn nhận ra hình như mình không mát tay chọn vợ, vì Linh bây giờ giống như một bản sao của vợ cũ.
Cô ấy cũng đầu bù tóc rối, quần áo vớ gì mặc đấy, cái váy nhắn nhúm cũng dám mặc đi làm; cũng không thèm dùng phấn che đi quầng thâm, mang mặt mộc bạc phếch đến công sở. Tóc tai thì nửa trên đen, nửa dưới vàng mà cũng không thèm đi nhuộm lại... Trước đây cô ấy lúc nào cũng thơm nức, khiến tôi ở gần là chỉ muốn ôm vào lòng, nhưng bây giờ thì cũng nồng lên như các mẹ bỉm sữa nhếch nhác khác.
Chẳng những xuống cấp ngoại hình mà Linh còn ngày càng xấu tính. Cô ấy nói năng cộc cằn, than vãn còn nhiều hơn vợ cũ, suốt ngày kể tội chồng, động tí là nổi giận, thậm chí còn mắng chửi tôi một cách hung dữ, điệu bộ như sắp sửa lao vào đánh chồng đến nơi.
Nhiều lúc tôi tuyệt vọng tự hỏi, cô gái xinh đẹp, đáng yêu của tôi đâu mất rồi? Sao giờ cô ấy lại thành ra thế này?
Biết vợ không quen chịu khổ, tôi khuyến khích cô ấy gặp gỡ bạn bè để buôn chuyện cho đỡ buồn, thỉnh thoảng nhờ bà nội, bà ngoại hỗ trợ trông con để cô ấy đỡ bí bách, nhưng tình hình không cải thiện là mấy.
Gần đây, Linh còn sinh thêm tật ghen tuông vô cớ, soi mói, điều tra mọi hoạt động của tôi trên mạng xã hội, xem từng người like bài hay ảnh của tôi hoặc tương tác của tôi với phụ nữ khác, sau đó tra hỏi cô gái đó là ai, quen nhau thế nào... Vợ còn gọi điện video mỗi buổi trưa để kiểm tra xem tôi có tranh thủ đi với cô nào không.
Tôi cảm thấy ngột ngạt. Hình ảnh người phụ nữ lý tưởng mà tôi từng theo đuổi giờ chỉ còn là hoài niệm. Có lẽ số phận không cho tôi một người vợ tốt, ai cũng chỉ tuyệt vời trong thời yêu đương và giai đoạn đầu hôn nhân, chỉ cần đối mặt với chút khó khăn của việc làm vợ, làm mẹ là hiện nguyên hình thành người phụ nữ cáu bẳn, lắm điều, cẩu thả, thích kêu ca và đòi hỏi.
Nhiều lúc tôi mệt mỏi nghĩ, liệu cuộc hôn nhân lần thứ hai này có được bền lâu? Nếu lại gãy gánh hôn nhân lần nữa, có lẽ tôi không còn đủ tin tưởng để tiếp tục tìm hạnh phúc.